Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2025

Study stuff

 Hello, I'm back with my 30-day challenge. Today, I'd like to write about my study. Let start!

Study - for me is a long-life journey. I've studied for 11 years. Wow, that's a large number, virtually. I have to say that studying accounts for 80 percent of my whole life until now. It makes me feel better when I'm in down mood. But also make me down mood whenever I didn't do well in my exams. Studying, however, it's not just about the grades, about good marks, but about the life, the truly life. I don't know how much I have to try to be enough. How much I have to learn so that people will not tell me: "You're literacy". Studying is a journey, where I explore the deep feelings, the true abilities of myself. So, after 10 years of being a students, I wanna list some worthwhile lessons which I've learned in 10 past years. Hope you will check it out:

1. If you are not intelligent enough, just work harder until you can solve a problem by a glance and be perfect. 

2. Focus on social skills and soft skills as well as logical and critical thinking.

3. It will be better if you try to explain a concept and share knowledge to friends instead of keeping for yourself.

4. If you cannot do something well, you just didn't practice it enough, try more!

5. Literature has to go along with Mathematics, social subjects have to go along with Science subjects. They make life balance.

6. Every subjects has their own values and will help you in someday.

7. Reading books make me feel head in the clouds. Reading more!

8. I want a partner who is a intellectual, kind and empathetic guy.

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2025

Hoa, mái tóc và tình yêu

 Hôm nay là ngày 20/10 lần thứ 16 của mình. Nếu để diễn tả thì có lẽ là quá hỗn độn. Mình vừa vui vì hôm nay được tặng quà lớn hơn năm ngoái. Cũng có chút cảm động vì các bạn lớp mình thì ra cũng đáng yêu và đã trưởng thành hơn năm lớp 10. Có lẽ hôm nay sẽ là một trong những ngày đáng nhớ của mình. Mình thấy vui vì mình là một người con gái, đúng hơn là mình chưa bao giờ hết tự hào vì mình là con gái. Mình vui vì xung quanh mình cũng luôn có những người phụ nữ tuyệt vời. Năm nay, đi qua những bỡ ngỡ của tuổi mới lớn, mình nhận ra mọi người xung quanh có những vẻ đẹp riêng đến kì lạ. Mình nhận ra cô chủ nhiệm của mình thì ra không nghiêm khắc đến thế, cô cũng đáng yêu và luôn mong muốn được trò chuyện và thấu hiểu cả lớp hơn. Mình nhận ra dáng vẻ tươi tắn của cô phụ xe, thấy cô lúc nào cũng vui tươi, đến cả chiếc xe buýt cô phụ trách cũng được đặc biệt trang trí. Mình càng quý mến hơn các bạn nữ cùng lớp mình, giờ bọn mình đã thân hơn với nhau rồi, mình không cần 'gồng' lên để hoà nhập với các bạn nữa. Và đặc biệt là mẹ và bà của mình, những người phụ nữ với mình là đáng quý và lí tưởng nhất. Đôi lúc, mình cũng giận hờn và và mẹ, nhưng sau cùng mình nhận ra, động lực để mình cố gắng mỗi ngày cũng chỉ gói gọn trong hai dáng hình thân thuộc ấy. Chỉ nghĩ đến thôi mình cũng đã khóc rồi. Người làm được điều đó chỉ có thể là bà và mẹ thôi, những đôi mắt vẫn luôn dõi theo bóng lưng của mình trên từng bước đường, những cái nhìn trìu mến mà mình luôn nhớ về mỗi khi đi xa. 

Hôm nay có lẽ là ngày mình có nhiều cảm xúc nhất. Mình nghe bài "Nằm bên anh", học đánh guitar, tận hưởng tiết trời cuối thu với những cơn gió mang theo hơi lạnh. Mùa thu năm nay với mình không còn là những ngày dạo bước trên con đường Phan Đình Phùng ngập nắng vàng và lá cây, không còn là những xúc cảm đầu tiên. Mùa thu này mình đã chiến đấu, đã cố gắng, và mình không hối hận vì những gì mình đã làm. Mùa thu này dẫu có những lúc mình thấy cô đơn, thấy lạc lõng nhưng mình vẫn không ngừng mơ ước về ngày mai, về ngày mình dám đứng lên thay đổi, vì một phiên bản tốt hơn của bản thân. 20/10 năm nào mình cũng không ngừng biết ơn, không ngừng tự nhủ phải mở lòng mình hơn nữa, không ngừng tin vào tình yêu và trân trọng tình yêu. Hi vọng rằng năm sau, năm sau nữa mình cũng sẽ vui vẻ như thế này <3

Luv 

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2025

To You, Myself in Innocence

From 2025

Dear Bong,

I suppose you’ll be surprised when this letter reaches you. Yeah, absolutely — you will. I’m you, six years later. Now, I’m a 16-year-old girl, studying at a high school that’s completely different from what you predicted six years ago. But honestly, it’s great — even better than any version you could have imagined.

I’ve been studying English harder every day, because I know you always wanted me to use it fluently. Let me tell you a secret: I just read your first bullet journal yesterday. It made me laugh because of how cute it was :)

I just want to tell you that until now, I’ve still kept the habit of journaling — and it’s much better than before. I’m in grade 11 now. Sounds mature, right? Although I have to face many challenges every day, I try my best to deal with them.

I think you and I are still the same after all. I’m still that girl — fairly feminine, who loves drawing, dreaming, reading books, and cherishing every single moment in her life.

I’m writing this letter today, first, to complete my 30-day challenge, and second, to say thank you. I know that in six years, I’ve changed a lot, but everything that has contributed to who I am now is a treasure, and I truly appreciate it.

My hair is longer than before. I’m more mature than before. But ultimately, I’m still that girl — a version of you, someone who puts effort into every step she takes. I’m writing this because I don’t want to forget you — don’t want to forget that dear part of myself.

I hope that when you read this letter, you’ll be proud of me, just as I’m proud of myself :)

Thank you for not giving up. Thank you for trying hard every day. Thank you for contributing to who I am. Thank you, my little version. I’ll never forget you — not now, not ever.

💌 A Letter from 2025
With lots of love,
Lanna, age 16

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2025

Just wanna write down

 Hello, this is the first time I’ve written a blog in English. Even though I’ve been studying IELTS for about a year, I still feel like there’s so much more to learn. Honestly, I’m not confident in my English yet so you will find it awkward.

Today was a busy day for me, and I just wanted to write something down to relax and find some joy. There are so many emotions inside me, and it’s really hard to express them all in English since my vocabulary isn’t strong enough. Still, I want to start step by step and become more fluent in English.

Saturdays are usually full of hope for me — they’re my favorite day of the week because I don’t have to work, and I can do many things I enjoy. But now I have to study all day on Saturday, so I feel a bit stressed about everything today.

Ah, I just remembered — I recently published my first Notion template! I don’t know if it will become popular or if anyone will download it, but I’m really satisfied with my work.

It’s already the second week of October; time flies so fast. I’ll have my mid-term tests soon, so I’m preparing for them. I really want to do my best, get good marks, and put in as much effort as possible.

Yesterday, I finished another book — it’s about a person who repairs pianos (I’m not sure what that job is called in English). There’s a quote in it that says, “If you have to make an effort to do something, it’s not what you truly want.”
I think it means that when you truly want to do something, you can do it again and again without feeling like it’s work or a deadline to meet. It feels like opening a present or enjoying a sweet piece of cake. When we put genuine effort into something, the result is just a byproduct. That’s the most memorable and worthwhile lesson I learned from the book.

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2025

Ngày mưa gió

 Hà Nội chớm thu không còn bầu trời trong vắt với những đám mây gờn gợn, Hà Nội những ngày này mưa gió bão bùng. Trời mưa, tâm trạng mình cũng có chút bồi hồi và dễ xao động. Phải nói sao nhỉ, có quá nhiều chuyện xảy ra trong đầu năm học này, những nỗ lực, những thất bại, những sự trưởng thành. Tất cả như theo cơn bão cuộc đời ập đến với mình, trên những bước đi của mình, trong tâm trí mình. Ngày bão, không chỉ là bão giông, mà còn là bão lòng, lòng mình ngổn ngang nhiều dằn vặt, nhiều suy tư, nhiều tâm sự như muốn trực trào. Phải làm sao đây nhỉ, mình nhiều khi đã tự hỏi mình như thế. Bản thân mà mình tưởng như đã học được cách mạnh mẽ hơn, sau cùng cũng bị cơn bão đánh sập. Lòng mình lung lay như cành hoa nhỏ bé trước gió trời. Làm sao mà chống trả cho được giữa những ngổn ngang tâm sự ấy? Càng lớn, mình càng tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ can đảm hơn, sẽ không dễ bị lung lay dẫu có thế nào đi nữa. Nhưng xem chừng, hành trình ấy còn xa lắm, nhỉ? Nhưng mình vẫn luôn tự nhủ, mình có thể làm được nhiều hơn thế, mình có thể cố gắng nhiều hơn thế, trở thành người tốt hơn thế. Và với niềm tin ấy, mình sẽ tiến lên. Có lẽ mình sẽ không thể cứng rắn hơn khi chỉ đứng yên một chỗ, sự dấn thân và thử thách sẽ giúp tôi rèn nên con người mình. Mình tin là thế, và sẽ tiếp tục bước đi, không phải để tới một đích đến nào cả, mà chỉ để ngắm thời tiết của vùng bình yên sẽ thế nào. Mình muốn như thế, và sẽ cố gắng bước đi vì điều mình tin như thế. 

Đừng buồn nữa em nhé, mọi chuyện rồi sẽ qua, hãy tiếp tục sống vì ngày mai. Và rồi chỉ có tình yêu và kí ức. Hành trình này em đã cố gắng rất nhiều rồi. Em còn nhiều cơ hội mà phải không? Đừng ngừng yêu và đừng ngừng cố gắng em nhé. Chuyện hôm đó, có thể là lần vấp ngã đầu của em, để em can đảm hơn và tin rằng mình còn có thể đi xa hơn như thế. Đừng ngừng mơ ước và đừng ngừng tiến lên, em nhé. Yêu em, gửi em thật nhiều thương nhớ 💕

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2025

Nhỏ bé và phi thường

 Mình vừa hoàn thành xong cuốn "Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm" - một cuốn sách mà mình đã luôn muốn được đọc, kể từ lần nhìn thấy tượng chị Thuỳ trong ngôi trường cấp ba của mình, cũng là ngôi trường mà chị Thuỳ từng theo học. Mình không biết phải gọi nữ anh hùng ấy như thế nào, dẫu vậy, đọc những trang nhật ký, mình cũng mong muốn được làm em của chị, và được gọi chị bằng cái tên thân thuộc như bao người em khác. Có lẽ điều may mắn của mình là đã chọn đến với ngôi trường Chu Văn An, để được học tập trên những lớp học mà những con người vĩ đại một thời đã từng ngồi đó, nơi đã nuôi nấng những tấm lòng và bộ óc cao cả. Nhiều khi đi quanh sân trường, qua những lớp học, nhìn thấy ngôi trường cổ kính mà mình không khỏi tự nhắc mình nơi mình. đang đặt chân đã tồn tại hơn một thế kỉ, chứng kiến biết bao thăng trầm của lịch sử. Và khi đọc những trang nhật ký của chị Thuỳ, thấy chị nhắc đến trường mình, thấy được tấm hình chị chụp tại những toà nhà thân thuộc, mình thấy tự hào và biết ơn. Mình chưa bao giờ theo dõi hành trình của một người vĩ đại như thế, và chưa bao giờ được nghe kể về một người gần gũi với mình như thế. Lật từng trang sách, từng con phố nơi quê nhà mà chị Thuỳ vẫn nhắc đến với lòng nhớ thương vô hạn, mình đều biết đến, từng ngõ ngách của ngôi trường nơi chị đã học, mình đều đã đặt chân qua. Phải chăng đây chính là khi quá khứ và hiện tại được nối tiếp? Đọc từng dòng nhật ký của chị, mình thấy trong đó cháy bỏng khao khát được hoà bình, và chưa bao giờ mình cảm nhận sâu sắc giá trị của dòng chữ "Không có gì quý hơn độc lập tự do" đến thế. Vừa đọc, mình càng biết ơn và thầm nhắn nhủ với thế hệ đi trước rằng hoà bình đẹp đến nhường nào. Những mong ước của chị Thuỳ và muôn ngàn những người khác, mình đã và đang được tận hưởng niềm hạnh phúc ấy, được sống trong hoà bình, được ngắm nhìn những ngày Hà Nội vào thu, trên mái trường Chu Văn An trăm năm tuổi. Ước mong duy nhất và nhỏ nhoi của những người thanh niên năm âý, giờ đã thành sự thật. Và mình, những người của thế hệ sau, đã lắng nghe được những khao khát cháy bỏng của cô gái anh hùng mà càng tự nhủ phải biết ơn hơn cuộc sống này. Mình đã hiểu vì sao những con người khi ấy một lòng theo Đảng, hướng về Đảng, và phấn đấu để xứng đáng là người con của Đảng. Mình càng trân trọng hơn huy hiệu Đoàn viên trên ngực trái của mình, biết ơn hơn vì đang được cầm bút viết tiếp câu chuyện tuổi xanh, câu chuyện mà biết bao con người khi trước còn đang dang dở. Mình cứ mải nghĩ về tương lai sau này, về những hậu bối mà quên mất thì ra mình đang là những người con được sống trong hoà bình mà thế hệ đi trước đã tốn không ít máu xương để dành lại. Thì ra sự tiếp nối là như thế, nó kì diệu và đáng biết ơn đến nhường nào. Có lẽ mình sẽ nhớ mãi những năm tháng tuổi 16 này, nhớ về những phút giây được sống và học tập hết mình, những phút giây mình thực sự cảm nhận được cuộc sống này giá trị đến nhường nào. Mình sẽ không ngừng cố gắng, dù có muôn ngàn khó khăn phía trước, mình sẽ nhớ về ngày hôm nay, nhớ về chị Thuỳ, người con gái anh hùng dũng cảm mà mình hết lòng kính phục. 

"Cho nên Thuỳ hãy cười đi, hãy vui đi, khi vở đời mở sang một mới đầy vinh quang và đẹp đẽ"

Mình tự nhủ sẽ sống như lí tưởng của chị, để viết tiếp những trang cuộc đời đầy ắp tuổi xuân xanh.

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2025

MÙA HẠ VÀ BIỂN TÌNH YÊU

🌊 Mùa hạ với mình là gì?

  • Hồi nhỏ, mùa hạ đối với mình là những ngày phượng nở đỏ rực sân trường, là ngày hoa bằng lăng buông sắc tím. Mình may mắn vì được học dưới ngôi trường ngập tán cây, có tiếng ve kêu râm ran mà đến bây giờ nghĩ lại, mình mới cảm nhận được ngày tháng ấy như trong những câu chuyện cổ tích, đơn giản vì nó có thật, có trong lời bài hát mà lũ trẻ vẫn hát vang trong tiết âm nhạc. Kì nghỉ hè luôn là thứ lũ trẻ mong chờ nhất, không phải đi học, được tụ tập đi xe đạp quanh xóm. Hồi lớp 4, mình là lớp trưởng, nhà cũng ở ngay cánh đồng nên các bạn trong lớp hay tụ tập đến nhà mình chơi, bọn mình đạp xe đi khắp các ngõ ngách. Trời cũng nóng, nhưng ko sao cản được niềm ham thích của lũ trẻ thơ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy tuổi thơ như một giấc mộng đẹp, ngắn ngủi nhưng dịu êm. Đứa trẻ khi ấy sẽ không tự ý thức về việc ngắm cảnh mùa hè, mà sau này lớn lên, những mảnh ghép kí ức cứ thế tuôn trào, chắp lại thành thước phim tuổi thơ, ở đó có mùa hè và những kỉ niệm đẹp.

  • Lớn một chút, mùa hè với mình là tháng ngày học tập trong cái nóng oi ả. Là những món kem ăn vội vã, là những bước đi đến trường nhẹ nhàng. Mùa hè khi ấy còn là những cuốn sách hay, những bộ phim về tuổi trẻ mơ mộng và nhiều hoài bão. Mùa hè khi ấy, mình ngồi một mình trên sân thượng, tận hưởng hoàng hôn tuyệt đẹp, ngân nga những bài mà đến bây giờ vẫn còn vang mãi trong kí ức…

Study stuff

 Hello, I'm back with my 30-day challenge. Today, I'd like to write about my study. Let start! Study - for me is a long-life journey...