Hà Nội chớm thu không còn bầu trời trong vắt với những đám mây gờn gợn, Hà Nội những ngày này mưa gió bão bùng. Trời mưa, tâm trạng mình cũng có chút bồi hồi và dễ xao động. Phải nói sao nhỉ, có quá nhiều chuyện xảy ra trong đầu năm học này, những nỗ lực, những thất bại, những sự trưởng thành. Tất cả như theo cơn bão cuộc đời ập đến với mình, trên những bước đi của mình, trong tâm trí mình. Ngày bão, không chỉ là bão giông, mà còn là bão lòng, lòng mình ngổn ngang nhiều dằn vặt, nhiều suy tư, nhiều tâm sự như muốn trực trào. Phải làm sao đây nhỉ, mình nhiều khi đã tự hỏi mình như thế. Bản thân mà mình tưởng như đã học được cách mạnh mẽ hơn, sau cùng cũng bị cơn bão đánh sập. Lòng mình lung lay như cành hoa nhỏ bé trước gió trời. Làm sao mà chống trả cho được giữa những ngổn ngang tâm sự ấy? Càng lớn, mình càng tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ can đảm hơn, sẽ không dễ bị lung lay dẫu có thế nào đi nữa. Nhưng xem chừng, hành trình ấy còn xa lắm, nhỉ? Nhưng mình vẫn luôn tự nhủ, mình có thể làm được nhiều hơn thế, mình có thể cố gắng nhiều hơn thế, trở thành người tốt hơn thế. Và với niềm tin ấy, mình sẽ tiến lên. Có lẽ mình sẽ không thể cứng rắn hơn khi chỉ đứng yên một chỗ, sự dấn thân và thử thách sẽ giúp tôi rèn nên con người mình. Mình tin là thế, và sẽ tiếp tục bước đi, không phải để tới một đích đến nào cả, mà chỉ để ngắm thời tiết của vùng bình yên sẽ thế nào. Mình muốn như thế, và sẽ cố gắng bước đi vì điều mình tin như thế.
Đừng buồn nữa em nhé, mọi chuyện rồi sẽ qua, hãy tiếp tục sống vì ngày mai. Và rồi chỉ có tình yêu và kí ức. Hành trình này em đã cố gắng rất nhiều rồi. Em còn nhiều cơ hội mà phải không? Đừng ngừng yêu và đừng ngừng cố gắng em nhé. Chuyện hôm đó, có thể là lần vấp ngã đầu của em, để em can đảm hơn và tin rằng mình còn có thể đi xa hơn như thế. Đừng ngừng mơ ước và đừng ngừng tiến lên, em nhé. Yêu em, gửi em thật nhiều thương nhớ 💕
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét