Thứ Ba, 30 tháng 9, 2025

Ngày mưa gió

 Hà Nội chớm thu không còn bầu trời trong vắt với những đám mây gờn gợn, Hà Nội những ngày này mưa gió bão bùng. Trời mưa, tâm trạng mình cũng có chút bồi hồi và dễ xao động. Phải nói sao nhỉ, có quá nhiều chuyện xảy ra trong đầu năm học này, những nỗ lực, những thất bại, những sự trưởng thành. Tất cả như theo cơn bão cuộc đời ập đến với mình, trên những bước đi của mình, trong tâm trí mình. Ngày bão, không chỉ là bão giông, mà còn là bão lòng, lòng mình ngổn ngang nhiều dằn vặt, nhiều suy tư, nhiều tâm sự như muốn trực trào. Phải làm sao đây nhỉ, mình nhiều khi đã tự hỏi mình như thế. Bản thân mà mình tưởng như đã học được cách mạnh mẽ hơn, sau cùng cũng bị cơn bão đánh sập. Lòng mình lung lay như cành hoa nhỏ bé trước gió trời. Làm sao mà chống trả cho được giữa những ngổn ngang tâm sự ấy? Càng lớn, mình càng tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ can đảm hơn, sẽ không dễ bị lung lay dẫu có thế nào đi nữa. Nhưng xem chừng, hành trình ấy còn xa lắm, nhỉ? Nhưng mình vẫn luôn tự nhủ, mình có thể làm được nhiều hơn thế, mình có thể cố gắng nhiều hơn thế, trở thành người tốt hơn thế. Và với niềm tin ấy, mình sẽ tiến lên. Có lẽ mình sẽ không thể cứng rắn hơn khi chỉ đứng yên một chỗ, sự dấn thân và thử thách sẽ giúp tôi rèn nên con người mình. Mình tin là thế, và sẽ tiếp tục bước đi, không phải để tới một đích đến nào cả, mà chỉ để ngắm thời tiết của vùng bình yên sẽ thế nào. Mình muốn như thế, và sẽ cố gắng bước đi vì điều mình tin như thế. 

Đừng buồn nữa em nhé, mọi chuyện rồi sẽ qua, hãy tiếp tục sống vì ngày mai. Và rồi chỉ có tình yêu và kí ức. Hành trình này em đã cố gắng rất nhiều rồi. Em còn nhiều cơ hội mà phải không? Đừng ngừng yêu và đừng ngừng cố gắng em nhé. Chuyện hôm đó, có thể là lần vấp ngã đầu của em, để em can đảm hơn và tin rằng mình còn có thể đi xa hơn như thế. Đừng ngừng mơ ước và đừng ngừng tiến lên, em nhé. Yêu em, gửi em thật nhiều thương nhớ 💕

Chủ Nhật, 28 tháng 9, 2025

Nhỏ bé và phi thường

 Mình vừa hoàn thành xong cuốn "Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm" - một cuốn sách mà mình đã luôn muốn được đọc, kể từ lần nhìn thấy tượng chị Thuỳ trong ngôi trường cấp ba của mình, cũng là ngôi trường mà chị Thuỳ từng theo học. Mình không biết phải gọi nữ anh hùng ấy như thế nào, dẫu vậy, đọc những trang nhật ký, mình cũng mong muốn được làm em của chị, và được gọi chị bằng cái tên thân thuộc như bao người em khác. Có lẽ điều may mắn của mình là đã chọn đến với ngôi trường Chu Văn An, để được học tập trên những lớp học mà những con người vĩ đại một thời đã từng ngồi đó, nơi đã nuôi nấng những tấm lòng và bộ óc cao cả. Nhiều khi đi quanh sân trường, qua những lớp học, nhìn thấy ngôi trường cổ kính mà mình không khỏi tự nhắc mình nơi mình. đang đặt chân đã tồn tại hơn một thế kỉ, chứng kiến biết bao thăng trầm của lịch sử. Và khi đọc những trang nhật ký của chị Thuỳ, thấy chị nhắc đến trường mình, thấy được tấm hình chị chụp tại những toà nhà thân thuộc, mình thấy tự hào và biết ơn. Mình chưa bao giờ theo dõi hành trình của một người vĩ đại như thế, và chưa bao giờ được nghe kể về một người gần gũi với mình như thế. Lật từng trang sách, từng con phố nơi quê nhà mà chị Thuỳ vẫn nhắc đến với lòng nhớ thương vô hạn, mình đều biết đến, từng ngõ ngách của ngôi trường nơi chị đã học, mình đều đã đặt chân qua. Phải chăng đây chính là khi quá khứ và hiện tại được nối tiếp? Đọc từng dòng nhật ký của chị, mình thấy trong đó cháy bỏng khao khát được hoà bình, và chưa bao giờ mình cảm nhận sâu sắc giá trị của dòng chữ "Không có gì quý hơn độc lập tự do" đến thế. Vừa đọc, mình càng biết ơn và thầm nhắn nhủ với thế hệ đi trước rằng hoà bình đẹp đến nhường nào. Những mong ước của chị Thuỳ và muôn ngàn những người khác, mình đã và đang được tận hưởng niềm hạnh phúc ấy, được sống trong hoà bình, được ngắm nhìn những ngày Hà Nội vào thu, trên mái trường Chu Văn An trăm năm tuổi. Ước mong duy nhất và nhỏ nhoi của những người thanh niên năm âý, giờ đã thành sự thật. Và mình, những người của thế hệ sau, đã lắng nghe được những khao khát cháy bỏng của cô gái anh hùng mà càng tự nhủ phải biết ơn hơn cuộc sống này. Mình đã hiểu vì sao những con người khi ấy một lòng theo Đảng, hướng về Đảng, và phấn đấu để xứng đáng là người con của Đảng. Mình càng trân trọng hơn huy hiệu Đoàn viên trên ngực trái của mình, biết ơn hơn vì đang được cầm bút viết tiếp câu chuyện tuổi xanh, câu chuyện mà biết bao con người khi trước còn đang dang dở. Mình cứ mải nghĩ về tương lai sau này, về những hậu bối mà quên mất thì ra mình đang là những người con được sống trong hoà bình mà thế hệ đi trước đã tốn không ít máu xương để dành lại. Thì ra sự tiếp nối là như thế, nó kì diệu và đáng biết ơn đến nhường nào. Có lẽ mình sẽ nhớ mãi những năm tháng tuổi 16 này, nhớ về những phút giây được sống và học tập hết mình, những phút giây mình thực sự cảm nhận được cuộc sống này giá trị đến nhường nào. Mình sẽ không ngừng cố gắng, dù có muôn ngàn khó khăn phía trước, mình sẽ nhớ về ngày hôm nay, nhớ về chị Thuỳ, người con gái anh hùng dũng cảm mà mình hết lòng kính phục. 

"Cho nên Thuỳ hãy cười đi, hãy vui đi, khi vở đời mở sang một mới đầy vinh quang và đẹp đẽ"

Mình tự nhủ sẽ sống như lí tưởng của chị, để viết tiếp những trang cuộc đời đầy ắp tuổi xuân xanh.

Ngày mưa gió

 Hà Nội chớm thu không còn bầu trời trong vắt với những đám mây gờn gợn, Hà Nội những ngày này mưa gió bão bùng. Trời mưa, tâm trạng mình cũ...