31/07 - Ngày để nhìn lại về những lần yêu và được yêu.
Hôm nay mình thấy nhẹ lòng đến lạ, đến nỗi cứ ngỡ nay là cuối tuần rồi. 3107 - con số đẹp mà buồn đến nao lòng. Mình của năm 16 tuổi dù vẫn chưa có người để gọi là tri kỉ nhưng vẫn luôn nhớ và biết ơn đến những người từng là chỗ dựa vững chắc nhất. Mình được yêu như thế nào, có lẽ mình sẽ không thể biết được hết, chỉ biết là nó rất nhiều, nhiều đến nỗi mình không đong đếm được. Mình được yêu thương bởi gia đình, được bạn bè ủng hộ, được những người bạn thoáng qua, những người gặp lần đầu tiên giúp đỡ, chừng ấy cũng đủ để mình tin rằng bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời.
Mình yêu đã đủ nhiều chưa nhỉ? Chắc là chưa, mình tự nhận thấy thế. Mình còn ích kỉ nhỏ nhen lắm. Mình sợ việc yêu thương ai đó sẽ làm ảnh hưởng đến mình, xấu tính quá nhỉ? Mình trốn chạy, đùa giỡn với tình yêu mến của người khác, mình không dám đối diện với cảm xúc của chính mình. Để rồi mình nuối tiếc, tiếc vì khi ấy đã không thể đón nhận tình cảm ấy dịu dàng hơn, tiếc vì mình đã yêu không đủ nhiều, thể hiện không đủ hết. Tình yêu không thể hiện thì sẽ mãi chẳng thể chạm đến người khác . Có lẽ đó là bài học quý giá nhất của mình năm nay. Yêu không nhất thiết phải là nam nữ, yêu là đồng cảm, là ân cần, là lắng nghe, là thấu hiểu, là biết ơn.
3107 năm 16 tuổi sẽ không là tháng ngày trốn chạy trong thế giới từng là cả thế giới… Mình đã thực sự bước ra thế giới thực, hay chỉ là thế giới nhỏ ấy đã bỏ lại mình? Dù là gì, mình vẫn sẽ là mình, vẫn sẽ cố gắng học cách yêu và học cách đón nhận tình yêu thương một cách dịu dàng và mạnh mẽ. Cảm ơn những bài học, những 3107 đã qua, những bản nhạc, những giai điệu, những nhịp đập trái tim đã khiến mình rung động. 3107 - là LOVE - là ngày mình học và cảm nhận, suy ngẫm về tình yêu trong cuộc đời bé nhỏ này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét